Cam Y không lo lắng, ôn nhu nói: "Mặc kệ con có chịu làm con trai chú hay không, chú vẫn sẽ thu nhận con, cũng sẽ yêu thương con." Y Đông cúi đầu, bàn tay đang được đối phương nắm lấy, len lén nắm ngược lại, bé muốn lắm, nhưng bé lại sợ, sợ hãi tất cả những Dù biết, cậu vẫn cam lòng đón nhận. Hắn hiểu tại sao Ace lại đánh giá thấp mình, vì cậu luôn muốn tự tìm lấy câu trả lời, dù đó chẳng phải là lỗi của mình. "Ace à, nghe tôi này." Marco cố nhấc đầu cậu lên nhưng không được. "Tôi không hề ghẹo em." Tôi cam đoan các bạn sẽ nhận được những gì xứng đáng và quan trọng hơn cả là một mức lương đảm bảo, điều kiện sống tốt hay những chuyến nghỉ phép cùng gia đình sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Các bạn hãy làm thế đi và người dân sẽ đánh giá cao điều đó. Mọi Nội dung chính. Việc đầu tiên cần làm sau khi cá chết: bỏ xác. Làm gì với xác một con cá chết. Thứ hai: Kiểm tra bể cá của bạn để tìm nguyên nhân. Đo các thông số nước của bạn (đặc biệt là amoniac và nitrit) Kiểm tra xem cá của bạn có chết do một trong những nguyên Cậu nhìn người đàn ông vẫn luôn ôn nhu nho nhã và bình tĩnh trước mặt, không biết tại sao bỗng nhiên có hơi đồng cảm, nhưng mà —— cậu tuyệt đối sẽ không tha thứ cho cái tên đại boss động một chút là phải giết người này! Dùng tính mạng người khác uy hiếp tui, còn muốn tui hôn ông?! Kỷ Lăng cười lạnh một tiếng: "Được." Hai cậu yên tâm, những chuyện hai cậu lo lắng, tôi hiểu và tôi cam đoan sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như thế. Trải qua quá nhiều chuyện như vậy, tôi biết bản thân đã quá ngu ngốc, quá mù quáng, hết lần này đến lần khác giẫm hết vết xe đổ của chính mình, đến khi Không sợ chết, sợ đau Tác giả: Tùy Phong Phi Edit: Nguyệt Cầm Vân 29. Vừa nói dứt lời, hắn liền thu dọn qua loa những thứ trên bàn rồi bước ra khỏi quán bar trước. Tôi không còn cách nào khác, đành phải chẳng chút cam nguyện mà chào tạm biệt hắn, chầm chậm… HfxPk. Bi kịch của Ngô Song bắt đầu vào một buổi trời trong nắng sớm. Sáng sớm hôm đó, Ngô Song ra khỏi nhà chạy bộ trên đoạn đường mà mọi ngày cô vẫn chạy qua. Khi đi ngang khách sạn Thời Đại cũng nằm trên con đường này, cô nhìn thấy Vương Trường Tuấn, bạn trai quen được ba tháng của Ngô Song. Hắn mặc một thân tây trang sang trọng, ôm trong lòng người đẹp, tình chàng ý tђเếק từ cửa khách sạn đi ra. Nhìn một màn này, trong đầu Ngô Song bỗng dưng trống rỗng, cô dừng chân, đứng như pho tượng nhìn chằm chằm hai người phía đối diện. Có lẽ đang thân mật nói gì đó, đôi cẩu nam nữ này lại không phát hiện Ngô Song đứng bên kia đường từ bao giờ. Hồ ly tinh kia rất tự nhiên kiểng chân hôn lên khoé môi Vương Trường Tuấn, ngọt ngào gọi một tiếng "Tiểu Tuấn Tuấn". Một nổi căm giận xông thẳng lên đầu Ngô Song, cô đè gằn giọng, nghiến răng nghiến lợi từ trong miệng phun ra ba chữ "Vương! Trường! Tuấn!"Đôi cẩu nam nữ giật mình, Vương Trường Tuấn xoay người, nhìn Ngô Song với ánh mắt không thể tin được. Thấy cô một thân mặc đồ thể thao, lại để mặt mộc, sắc mặt xanh mét của Ngô Song, mặt Vương Trường Tuấn trở nên trắng bệch, khó nhọc mở miệng "Ngô... Ngô Song?"Ngô Song không trả lời, vài bước đã đi qua bên kia đường, chỉ vào cô gái đứng bên cạnh hắn, hỏi "Cô gái này là ai?"Vương Trường Tuấn phản ứng lại, vội đẩy cô gái kia ra, lắp bắp trả lời "Đây...... đây là em...... em họ của anh....."Ngô Song chất vấn "Các người ở khách sạn làm gì? " "Không..... không làm gì cả, là em ấy đến đây chơi......anh định dẫn em ấy đi dạo....""Đồ xảo biện, tôi mà tin cô ta là em họ anh mới là lạ." Hồ ly tinh kia một bên cầm tay dựa vào người Vương Trường Tuấn, nhìn về phía Ngô Song với ánh mắt đầy ý khiêu khích. "Thôi đi, đừng làm loạn." Vương Trường Tuấn xấu hổ mà đẩy ả kia ra, quay sang nhìn Ngô Song cười dỗ ngọt "Song Song, em đừng hiểu lầm, em họ anh có tính hay đùa thôi. Ha ha..." "Ha ha..." Ngô Song cười theo hắn, bỗng nhiên vươn tay, không chút do dự mà tát lên mặt hắn một Một tiếng chói tai vang lên, Vương Trường Tuấn choáng váng, ả hồ ly tinh cũng bất ngờ. Chỉ có Ngô Song oán hận nhìn chằm chằm tên khốn kia, lòng bàn tay đỏ lên, run nhẹ. "Ngô Song, cô điên rồi à, sao lại đánh tôi." Vương Trường Tuấn lấy tay bưng mặt, trong nháy mắt bộ dạng trở nên hung dữ đáng sợ. "A, mới có con ruồi đậu trên mặt anh đó." Mặt Ngô Song vẫn thản nhiên như đang nói thật. Vương Trường Tuấn thẹn quá hoá giận "Cô nói láo!""Tôi không nói láo, không tin anh xem, nơi này còn có một con." Cô nói xong, không đợi Vương Trường Tuấn lấy lại tinh thần, vươn tay, " bốp ", hướng đến mặt bên kia của hắn mà đánh. Nháy mắt, gương mặt trắng nõn của Vương Trường Tuấn xuất hiện hai dấu tay hồng hồng, trái phải hai bên, thập phần đối xứng. "Cô.... cái bà điên này, người đàn bà đanh đá, cô dựa vào cái gì dám đánh tôi? Mẹ tôi cũng chưa từng đánh tôi, cô dựa vào cái gì lại dám? Tôi liều mạng với cô!" Vương Trường Tuấn thật sự nổi giận, không màn đến hình tượng mà tiến lên muốn liều mạng với Ngô Song. Thấy cảnh này, ngay cả đám bảo vệ của khách sạn cũng đều vì Ngô Song mà đổ mồ hôi. Đang muốn lao ra khuyên can, trăm ngàn lần không nghĩ tới, đối mặt với người đàn ông cao lớn đang lao tới như chó điên cắn càng, Ngô Song chỉ nhẹ nhàng tránh né vài cái đã thoát Trường Tuấn không kịp phản ứng, lại dùng sức quá mạnh liền ngã xuống, ௱ôЛƓ hướng thẳng lên trời tạo tư thế quỳ rạp trên mặt đất, rên đau hừ hừ. Sự việc bên này ầm ĩ như vậy, người đi đường vây lại xem, mà hồ ly tinh đứng một bên cũng ngẩn người. Một lúc sau, ả mới lấy lại tinh thần, lớn tiếng hô hoán "Trời ơi, đánh người, người đàn bà đanh đá này đánh người." Ngô Song không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn ả ta một cái, lập tức sát khí quay quanh tứ phía. Hồ ly tinh liền ngậm miệng, chạy qua đỡ lấy Vương Trường Tuấn, vừa đỡ miệng vẫn không ngừng lải nhải "Bà điên này ở đâu ra vậy, nói đánh người liền đánh người, hung dữ muốn ૮ɦếƭ, còn ra tay mạnh như vậy, hèn gì chẳng có đàn ông nào cần....... Ôi ôi, tiểu Tuấn Tuấn, anh không sao chứ, để em xem có chỗ nào bị thương không....""Cô tránh ra!" Vương Trường Tuấn đẩy ả ra, lảo đảo tự mình đứng lên, đi về phía Ngô Song. Ngô Song không nhích một bước chân, vẫn điềm nhiên đứng đó, bình tĩnh nhìn hắn lại gần. Hiện tại hắn rất tức giận, tóc tai bù xù, trên mặt chỗ xanh chỗ tím đan xen. Dáng vẻ bây giờ của hắn khác xa với ba tháng trước, ôn hoà lễ độ, luôn miệng nói "Em là nữ thần của anh." Là một thanh niên anh tuấn nho nhã. Đến gần, Vương Trường Tuấn không dám động thủ, mà chỉ vào mặt Ngô Song lớn tiếng kêu gào "Ngô Song, đừng cho là tôi không dám đánh cô, vì coi cô là phụ nữ tôi mới không so đo với cô. Cô nghe cho rõ đây, tôi muốn chia tay cô, hiện tại, lập tức!""Tốt, vậy anh đem tây trang trả lại cho tôi đi." Ngô Song ngước mắt, khinh thường mà liếc hắn một cái. "Được, ai cần bộ đồ này của cô chứ!" Vương Trường Tuấn nhanh chóng lột sạch tây trang, ném trên mặt đất. "Còn có áo sơ mi."Vương Trường Tuấn luyến tiếc, vẻ mặt do dự. "Sao? Không muốn trả?" "Đây, cái áo này khó coi muốn ૮ɦếƭ, tôi mặc nó vì cho cô chút mặt mũi thôi. Cầm đi!" Vương Trường Tuấn đem áo sơ mi cở ra, thân trên chỉ còn lại cái cà vạt màu hồng phấn trơn bóng đeo trên cổ. Trên người còn nhìn thấy có vài ba vết cào xanh đỏ, nhìn thật buồn cười. Xung quanh mọi người cười rộ lên. Vương Trường Tuấn cảm thấy mất mặt, dứt khoát tháo cà vạt vứt trên mặt đất. "Này là tôi trả cho cô, cầm về cho cả nhà cô mặc." Thật không thể tin lời này là do Vương Trường Tuấn nói, Ngô Song nắm chặt tay kìm chế cơn giận giữ, "Ai muốn lấy cà vạt của anh, trả quần lại cho tôi." Người vây lại xem ngày càng nhiều, rốt cuộc hắn vẫn không muốn trả lại quần, xanh mặt cảnh cáo "Ngô Song, cô đừng có làm tới." "Tôi chỉ là đòi lại đồ của mình, anh đừng có mặt dày không trả." "Tôi......" Vương Trường Tuấn nghẹn họng, hai mắt đảo nhìn xung quanh, phát hiện có không ít người vây xem và lấy điện thoại ra chụp ảnh. Phút chốc mặt hắn tái nhợt, cắn răng hạ giọng, nói "Ngô Song, cô đừng ép người quá đáng. Nói gì đi nữa chúng ta ở bên nhau cũng đã ba tháng, lại làm cùng công ty, sớm chiều gặp mặt, nếu chia tay cũng không cần làm khó coi như vậy." "Ba tháng." Ngô Song cười lạnh, "Anh cũng nhớ chúng ta quen nhau ba tháng, lý nào không biết mỗi ngày tôi đều chạy bộ qua nơi này? Là anh thiếu suy nghĩ hay trong lòng anh không thèm để tâm." Bị nói trúng tim đen, Vương Trường Tuấn cũng không cần che giấu, "Ba tháng thì đã sao, bên nhau ba tháng rồi mà đến ngón tay cô vẫn không cho tôi chạm vào. Nếu không phải vì cô có nhà ở nội thành, thì sao tôi thèm bên cô bấy lâu? Ngô Song, tôi nói cho vô biết, cô đừng tưởng mình có nhan sắc, có năng lực thì nam nhân sẽ quỳ gối dưới chân cô, nằm mơ đi! Tính cách của cô lạnh như băng, hung dữ, tính tình lại như con trai, ai chịu nổi? Cô biết trong công ty mọi người ngầm gọi tôi là gì không? Là Ninja Rùa! Tôi nói cho cô biết, không có tên đàn ông nào chịu nổi cô quá ba tháng đâu, toàn công ty chỉ có Vương Trường Tuấn tôi chịu ép mình hẹn hò với bà cô già như cô thôi!" Vương Trường Tuấn lớn giọng kêu gào, nói một lèo rõ ràng rành mạch, mọi người xung quanh nghe xong chấn động không thôi. Xung quanh lập tức im bặt. Mọi người hết nhìn Vương Trường Tuấn lại ngó đến Ngô Song phía đối diện. Ánh mắt họ có người đồng tình, có người cười nhạo, nhưng đa số đều chờ xem kịch vui. Chờ mong nữ chính phản ứng lại. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trên mặt Ngô Song không nhìn ra biểu cảm gì, bỗng nhiên tay cô giật giật. Mới vừa ăn hai cái tác, Vương Trường Tuấn thấy thế liền nhanh tay che mặt, lùi lại một bước. Đáng tiếc một bước kia chưa kịp lui đã thấy Ngô Song nhanh như chớp, giơ chân nhắm thẳng hạ bộ của hắn mà đá tới. Vương Trường Tuấn nặng nề ngã xuống, hai tay che lại hạ bộ, nằm trên mặt đất đau đớn lăn qua lại vài vòng. Miệng không ngừng rên la như tiếng đồ tể ɢɨết heo, trong tiếng kêu tê tâm liệt phế còn kèn theo tiếng mắng "Con tiện nhân này, tôi muốn báo cảnh sát, tôi muốn kiện cô, cho cô ngồi tù." "Được, tôi chờ! " Ngô Song nói xong, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, xoay đầu ưỡn иgự¢, nhanh chóng rời đi. ......... Xui xẻo không chỉ có thế. Có lẽ ông trời đồng cảm với Ngô Song, làm không khí bỗng chốc thêm bi thương. Mới khi nảy trời còn nắng sớm, bỗng nhiên mây đen giăng đầy, tí tách trời đổ cơn mưa. Ngô Song không mang dù, thê thảm lê từng bước trên đường. Tuy rằng ba tháng cũng không có gì ghê gớm, cô cũng đã hung hăng xả hận trên người Vương Trường Tuấn. Lòng tự trong cao ngạo không cho phép cô lộ ra một chút bi thương. Thế nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu. Chắc ảnh hưởng bởi không khí bên thời tiết ૮ɦếƭ tiệt này! Ngô Song cúi đầu mắng một tiếng, bên tai bỗng nghe được tiếng kêu cứu "Cứu mạng, ướק, bắt ăn ướק......" Ngô Song ngẩng đầu, theo tiếng kêu nhìn lại thấy một tên đàn ông mặc đồ đen, trong tay hắn cầm túi xách nữ, đang chạy như bay. Mà phía sau hắn còn có bà bác thở hồng hộc đuổi theo. Vội kêu lên mong mọi người xung quanh giúp đỡ "Mau, bắt lấy tên kia, hắn đã ướק lấy túi xách của tôi, bắt hắn lại a."Đúng lúc này, một bóng dáng nhỏ nhắn lao ra như mũi tên, không chút do dự chặn đường tên ướק. Chặn đường, nhấc chân, xoay người, bắt lấy tay hắn...một loạt đọng tác dứt khoát. Ngay cả Ngô Song cũng chưa nghĩ đến, nàng có thể nhanh nhẹn ra đòn và tránh né như thế. Tên ướק xui xẻo gặp phải Ngô Song, chịu đừng cơn đau, xoay người, còn tưởng mình gặp phải cảnh sát. Không nghĩ lại thấy được một cô gái tóc ngắn thanh tú đứng phía sau. Ngay lập tức, tên ướק móc ra một con dao sắc nhọn, uy ђเếק "Tôi cảnh cáo cô, đừng xen vào chuyện của người khác. Nếu không đừng trách tôi không khách khí..."Ngô Song căn bản không thèm nghe hắn nói hết, chỉ thấy cô không chút do dự xông lên phía trước, trực tiếp đá rơi con dao. Không để tên ướק kịp phản ứng đã bắt lấy cánh tay của hắn, quay người lấy phần lưng chống đỡ, mạnh mẽ nắm lấy vai của hắn mà quật ngã. Cô quật ngã tên ướק, dùng hết sức bình sinh quật hắn, lại cộng thêm sự tức giận tên bạn trai phản bội khốn kiếp khi nảy, dám cùng con hồ ly tinh kia vụng trộm sau lưng mình. Đáng thương cho tên ướק đã ngất xỉu, hắn còn chưa kịp rên một tiếng. Tuy rằng lão Du đã dặn dò, không để thân phận của Phương Thiếu Tắc bại lộ, nhưng Ngô Song vẫn đem vị "đích tôn" không ai bì nổi này đi giới thiệu cho mọi người, vẫn gây kinh động đến bọn họ. Cấp dưới trong tổ kế hoạch của Ngô Song có bốn người, một nam ba nữ, đều là người trẻ mới hơn 20 tuổi. Ba cô gái kia nhìn thấy Phương Thiếu Tắc như hổ đói thấy con mồi, bạo dạng mà mở miệng hỏi "Tiểu Phương, cậu bao nhiêu tuổi rồi?"Không hiểu sao, đối với đồng nghiệp đang cố ý ve vãn này, Phương Thiếu Tắc làm như không thấy, vẫn vui vẻ trả lời "Hai mươi ba.""Cậu mới 23 tuổi, vậy so với tôi nhỏ hơn một tuổi, vừa hợp kêu "tiểu thịt tươi" nha." Cảm khái xong, nhịn không được hỏi tiếp "Vậy cậu có bạn gái chưa?""Cô đoán thử xem?" Phương Thiếu Tắc tỏ ra hư hỏng. "Hay là cậu có bạn trai?" Tiểu Trà chen vào, trêu đùa một chút. "Cô nghĩ sao?" Phương Thiếu Tắc nhìn cô ta tà mị cười. Tiểu Trà hét lên, Ngô Song không vui nhìn cô ta một cái, lập tức biết điều mà ngậm miệng lại. Ngô Song đối với chủ đề của người trẻ tuổi không có hứng thú, đứng ở một bên như người vô hình, chốc sau hết kiên nhẫn mới giới thiệu Phương Thiếu Tắc với đồng nghiệp "Hoa Ngũ, Cái lẩu, Tiểu Trà, còn có Phi Đao, đây là biệt danh của 4 người này, tên thật của họ thì cậu tự hỏi đi.""Vậy biệt danh của chị là gì?" Phương Thiếu Tắc hỏi. Lời này vừa nói ra, ba cô gái bên cạnh đều choáng váng, đưa mắt ra hiệu cho Tiểu thịt tươi không biết sống ૮ɦếƭ này. "Không phải nói mọi người đều có biệt danh sao? Sao chị lại không có?""Không thích." Ngô Song nhàn nhạt trả lời. Phương Thiếu Tắc kinh ngạc "Cái gì? Chị vậy mà lại kêu không có?" Tên Tiểu thịt tươi này tuy rằng lớn lên có chút soái, nhưng mà đầu óc có vấn đề, ba cô gái bên cạnh sắp khóc đến nơi. Ngô Song cố nén hoả khí "Tôi không có biệt danh, cậu gọi tôi Ngô tổ trưởng là được, có vấn đề gì không?" "Còn có..." Không chờ Phương Thiếu Tắc mở miệng, đồng nghiệp nam duy nhất trong tổ đã kịp thời kéo hắn lôi đi "Đi, tôi mang cậu đi xem, làm quen nơi này."Phương Thiếu Tắc vừa đi vừa lầm bầm "Làm quen một chút cũng tốt, bất quá tôi sẽ tự mình đặt một biệt danh mới."Hoa Ngũ chen vào "Còn cần đặt cái mới sao? Không phải đã gọi cậu ta là Tiểu thịt tươi rồi à?" Cái lẩu "Không nên, không bên, nghe giống bánh chưng, dứt khoát kêu Bánh chưng thịt đi."Tiểu Trà "Cái lẩu, trong đầu cô chỉ biết ăn thôi sao? Trừ bỏ đồ ăn cô còn nghĩ được gì nữa không?" Ngô Song sớm đã đi vào văn phòng, cô vĩnh viễn không quan tâm đến đám trẻ bọn họ. Cũng không nghĩ sẽ hoà đồng với bọn người này, Hoa Ngũ còn kém cô đến 3 tuổi. ......... Thời gian nghỉ trưa. Ngô Song đúng hẹn ăn cơm cùng Diêu Thiên Hạ là công ty truyền thông thuộc tập đoàn Phương thị, nhà ăn cho công nhân được bố trí rất đẹp, có cả quán cà phê. Ngô Song và Diêu Thiên Thiên hai người vào nhà ăn, còn chưa kịp ngồi xuống, Diêu Thiên Thiên đã giữ chặt tay cô, xem cô như phạm nhân mà tra hỏi "Nói, rốt cuộc sáng nay đã xảy ra chuyện gì?""Tớ và Vương Trường Tuấn chia tay." Ngô Song đi thẳng vào vấn đề. "Cậu nói cái gì?" Diêu Thiên Thiên không nghĩ Ngô Song sẽ nói vậy, vì kinh ngạc mà giọng nói hơi lớn, cả mấy bàn xung quanh đều quay sang nhìn. Cô chạy theo giữ chặt Ngô Song "Sao lại thế này? Mấy hôm trước hai người còn cùng nhau ăn cơm mà, không thấy mâu thuẫn việc gì, sao nói chia tay là chia tay ngay vậy? Tớ nói cho cậu biết, chuyện tình cảm rất phức tạp, chia tay không phải giỡn, cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?" Ngô Song không muốn giải thích nhiều, nói thẳng "Buổi sáng tớ chạy bộ, vô tình bắt gặp hắn cùng cô gái khác thuê phòng.""Thuê phòng?!" Diêu Thiên Thiên cao giọng, lại gây chú ý một phen. Ngô Song thở dài bất đắc dĩ. Diêu Thiên Thiên đem Ngô Song kéo đến bàn ăn riêng ngồi xuống, vội vã hỏi "Chính mắt cậu thấy Vương Trường Tuấn cùng cô gái khác thuê phòng sao?" Ngô Song "Tớ thấy rành rành."Diêu Thiên Thiêm "Cậu có xông đến hỏi không?"Ngô Song "Chính hắn thừa nhận."Diêu Thiên Thiên "Hắn không cầu xin cậu tha thứ sao?" Ngô Song "Chính hắn đòi chia tay trước." "Tên khốn kiếp đó, hắn còn đáng mặt đàn ông sao?" Diêu Thiên Thiên phẫn nộ đập bàn. Ngô Song nhìn cô một cái, bình thản như việc này không liên quan gì đến mình vậy. Diêu Thiên Thiên tiến lại gần hơn, đè thấp giọng, cố nén tức giận hỏi "Ngô Song, cậu đừng buồn, không ai ngờ rằng Vương Trường Tuấn này lại là người như vậy, bị bắt gặp đi thuê phòng, sao không biết xấu hổ mà còn lớn giọng như vậy? Đối với loại đàn ông này, chỉ chia tay không là quá nhẹ nhàng với hắn rồi, cậu nên dạy hắn một bài học. Cậu chờ đó, mình gọi điện mắng cho hắn một trận..." Cô cầm lấy điện thoại. "Không cần." Ngô Song cản lại, "Tớ đã dạy hắn một bài học rồi."Vẻ mặt Diêu Thiên Thiên kinh ngạc "Cậu mắng hắn?"Ngô Song "Tớ đánh hắn.". ⊙﹏⊙ Diêu Thiên Thiên biết Ngô Song có võ, nhưng cũng kinh ngạc, không nhịn được nuốt nước miếng một cái "Cậu... cậu đánh hắn? Hèn gì hôm nay bên bộ phận thị trường báo hắn không có đi làm, chắc ở nhà tĩnh dưỡng rồi. Hắn có bản lĩnh thì đừng đến công ty nữa, hắn mà còn đến tớ sẽ làm hắn thương càng thêm thương*" *Bị thương đã nặng nay càng nặng thêm. "Khỏi cần, tớ và hắn đã không còn quan hệ gì nữa rồi." "Vậy sao được? Không đập cho hắn một trận, sao tớ có thể nuốt trôi cục tức này?" Diêu Thiên Thiên đã hoàn toàn quên hẳn mục đích ban đầu, vốn dĩ cô muốn Ngô Song kể lại việc nghĩa cô ấy làm lúc sáng mà?! Nhưng mà, Diêu Thiên Thiên quên thì vẫn có người còn nhớ. "Chị Ngô Song." Một giọng đàn ông không biết trời cao đất dày mà xen vào khi hai người đang nói chuyện. Ngô Song cảm thấy đau đầu, ngẩng đầu nhìn lên thấy có người tay cầm di động đứng một bên. Bốn mắt giao nhau, cô bèn liếc mắt nhìn sang chỗ khác. Phương Thiếu Tắc được một tấc lại muốn tiến một bước*, tự nhiên ngồi bào chỗ trống bên cạnh Ngô Song "Ngự tỷ, mọi người đều gọi cô như vậy đó, cái danh này và tên của cô khí phách như nhau, đúng không?"*Câu này ≈ với câu "Được nước lấn tới." Ngô Song tay siết chặt đôi đũa, đen mặt hỏi "Xin hỏi cậu có chuyện gì cần hỏi không?" "Tôi có chút việc cần hỏi chị.""Hiện tại là thời gian nghỉ trưa, nếu có vấn đề thắc mắc gì, phiền cậu đến giờ làm việc hãy hỏi." "Nhưng mà giám đốc Du đã nói, tôi có vấn đề gì cứ hỏi chị mọi lúc không phải sao?" Chiếc đũa trên tay Ngô Song một phát bẻ gãy, cô cắn răng nói "Cậu nói đi." Phương Thiếu Tắc cầm di động, kề lại gần Ngô Song hơn, chỉ vào màn hình điện thoại, lớn tiếng nói "Ngự tỷ, trên ảnh này chụp một cô gái bắt ướק, người này là cô sao?"Xung quanh bỗng chốc yên lặng. Toàn bộ nhà ăn, hầu như các đồng nghiệp đang dùng cơm đều hướng ánh mắt về phía họ, ánh mắt tò mò mà nhìn Ngô Song, muốn biết đáp án hai người nói về chuyện buổi sáng. Ở trước mắt đồng nghiệp, Ngô Song không muốn nói đến việc tư, nhưng cô cũng không có thói quen nói dối. Một lát sau, cô nhàn nhạt trả lời "Là tôi."Sự yên tĩnh chốc lát bị phá vỡ, tất cả mọi người đều nhìn về phía Ngô Song hỏi. "Tổ trưởng Ngô, đây đúng thật là cô sao?""Trời ạ, tổ trưởng Ngô, cô thật quá trâu bò, quả thực chính là một nữ trung hào kiệt nha." "Tổ trưởng Ngô, những chiêu thức này cô học khi nào vậy? Hoàn toàn nhìn không ra nha, quá lợi hại!""Khi nào cô rảnh nhớ đến dạy cho bọn tôi với. Hôm trước tăng ca về nhà, giữa đường gặp kẻ háo sắc, hù ૮ɦếƭ tôi rồi."Ngô Song có chút ngây ngốc. Từ năm 23 tuổi vào công ty làm đến giờ, đã được bảy năm, trừ lúc đi họp mới cùng các đồng nghiệp này nói chuyện, mà cũng chưa nói nhiều bằng hôm nay. Ngô Song cảm thấy tính cách lạnh nhạt của mình có chút không hoà đồng với đồng nghiệp, mà cô cũng không muốn hoà đồng với bọn họ. Ở một nơi cá lớn nuốt cá bé như thế này, năng lực quyết định tất cả, bất kể là nam hay nữ, cô vẫn luôn tin rằng, chỉ cần mình có năng lực thì mình sẽ sống theo ý mình, hoàn toàn không cần để ý đến cái nhìn của người khác. Cho nên, hiện tại có nhiều người vây quanh ca ngợi mình như vậy, lần đầu tiên Ngô Song cảm thấy không biết phải làm gì. Cuối cùng, cô nhìn về phía Diêu Thiên Thiên cầu cứu. "Mọi người yên lặng một chút." Diêu Thiên Thiên lập tức phát huy sở trường nghiệp vụ, đứng trên sô pha, không ngại mình đang mặc váy, sẽ làm váy ngắn đi mà lộ nhiều. Cô nói "Về chuyện tin tức sáng nay đưa, chính xác là Ngô Song làm, khi đó cậu ấy cũng không suy nghĩ quá nhiều, chỉ đơn thuần là giúp đỡ cho bà bác kia, cô ấy không nghĩ chuyện này sẽ truyền ra ngoài, hy vọng mọi người thông cảm một chút, đừng tạo áp lực cho cô ấy nữa."Diêu Thiên Thiên không hổ danh là Diêu Thiên Thiên, chỉ nói vài lời đã kêu gọi được sự đồng cảm cho Ngô Song, quả thật lợi hại. Mọi người đã hiểu ý tứ trong lời nói của Diêu Thiên Thiên, giơ ngón tay cái về phía Ngô Song, sau đó rời đi. Cuối cùng, còn lại người khởi xướng một phen náo loạn này. Hắn vẫn như cũ, mặt dày mày dạn mà ngồi bên cạnh Ngô Song, một tay nâng cầm, ánh mắt thú vị nhìn cô. Ngô Song còn đang lấy lại tinh thần, Diêu Thiên Thiên một bên đã nói trước "Oa, soái ca này, cậu là ai? Sao tôi chưa thấy qua.""Hả, tôi tên Phương Thiếu Tắc, vừa mới vào công ty lúc sáng."Diêu Thiên Thiên nói "À, thì ra là người mới, ở bộ phận nào?""Tổ kế hoạch.""Vậy chẳng phải là lính của Song Song rồi sao? Lá gan của cậu cũng thật lớn, dám kêu cô ấy là sư phụ, không sợ cô ấy cho cậu ăn hành sao?"Phương Thiếu Tắc nghi hoặc hỏi "Là có ý gì, sư phụ muốn mời tôi ăn món gì nấu với hành sao?""Phương Thiếu Tắc!" Ngô Song song cuối cùng không nhịn được nữa mà cắt đứt lời hắn."Làm sao vậy, ngự tỷ?" Phương Thiếu Tắc hỏi. "Cậu đi chuẩn bị trước năm phần tài liệu, buổi chiều họp phải dùng đến.""Nhưng tôi còn chưa ăn cơm mà." "Vậy còn không mau đi.""Tôi đi." Từ chỗ ngồi đứng lên, đi được vài bước liền trở về, cầm lấy điện thoại để trên bàn, nhìn Ngô Song không chớp mắt. Ngô Song trừng mắt cậu một cái. Phương Thiếu Tắc liền xoay người rời đi, hai giây sau một lần nữa quay trở lại "Báo cáo ngự tỷ, từ hôm nay biệt danh của tôi sẽ kêu là Đĩa bay, tổ chúng ta chỉ có hai người nam, đều phi thường, rất hay đúng không?"Ngô Song cầm chiếc đũa nhắm phía cậu, cậu lè lưỡi, cuối cùng cũng chịu rời đi, không lộn trở lại nữa. Một màn này Diêu Thiên Thiên ở bên cạnh xem hết, không khỏi cảm thán, "Tên tiểu tử này là một nhân tài nha!" "Tên ngốc thì có." Ngô Song oán hận nói. Diêu Thiên Thiên tò mò hỏi "Ngô Song, cậu ấy so với tên Vương Trường Tuấn còn muốn đánh, sao cậu có thể nhịn vậy?" Ngô Song thật không thể tìm ra lý do gì để không đánh cậu ta, vậy là lần đầu tiên cô nói dối "Cậu ấy là cháu trai của giám đốc Du."Diêu Thiên Thiên tỉnh ngộ "Thì ra là thế, đây là tên tiểu tử có gốc rễ, cậu ngàn vạn lần nên nhìn xuống, đừng như tên Vương Trường Tuấn kia, muốn đánh là đánh nha, vậy thì bát cơm sẽ không giữ được.""Cậu yên tâm, bình cam đoan sẽ không đánh ૮ɦếƭ cậu ấy!" Tuy rằng lão Du đã dặn dò, không để thân phận của Phương Thiếu Tắc bại lộ, nhưng Ngô Song vẫn đem vị "đích tôn" không ai bì nổi này đi giới thiệu cho mọi người, vẫn gây kinh động đến bọn họ. Cấp dưới trong tổ kế hoạch của Ngô Song có bốn người, một nam ba nữ, đều là người trẻ mới hơn 20 tuổi. Ba cô gái kia nhìn thấy Phương Thiếu Tắc như hổ đói thấy con mồi, bạo dạng mà mở miệng hỏi "Tiểu Phương, cậu bao nhiêu tuổi rồi?"Không hiểu sao, đối với đồng nghiệp đang cố ý ve vãn này, Phương Thiếu Tắc làm như không thấy, vẫn vui vẻ trả lời "Hai mươi ba.""Cậu mới 23 tuổi, vậy so với tôi nhỏ hơn một tuổi, vừa hợp kêu "tiểu thịt tươi" nha." Cảm khái xong, nhịn không được hỏi tiếp "Vậy cậu có bạn gái chưa?""Cô đoán thử xem?" Phương Thiếu Tắc tỏ ra hư hỏng. "Hay là cậu có bạn trai?" Tiểu Trà chen vào, trêu đùa một chút. "Cô nghĩ sao?" Phương Thiếu Tắc nhìn cô ta tà mị cười. Tiểu Trà hét lên, Ngô Song không vui nhìn cô ta một cái, lập tức biết điều mà ngậm miệng lại. Ngô Song đối với chủ đề của người trẻ tuổi không có hứng thú, đứng ở một bên như người vô hình, chốc sau hết kiên nhẫn mới giới thiệu Phương Thiếu Tắc với đồng nghiệp "Hoa Ngũ, Cái lẩu, Tiểu Trà, còn có Phi Đao, đây là biệt danh của 4 người này, tên thật của họ thì cậu tự hỏi đi.""Vậy biệt danh của chị là gì?" Phương Thiếu Tắc hỏi. Lời này vừa nói ra, ba cô gái bên cạnh đều choáng váng, đưa mắt ra hiệu cho Tiểu thịt tươi không biết sống chết này. "Không phải nói mọi người đều có biệt danh sao? Sao chị lại không có?""Không thích." Ngô Song nhàn nhạt trả lời. Phương Thiếu Tắc kinh ngạc "Cái gì? Chị vậy mà lại kêu không có?" Tên Tiểu thịt tươi này tuy rằng lớn lên có chút soái, nhưng mà đầu óc có vấn đề, ba cô gái bên cạnh sắp khóc đến nơi. Ngô Song cố nén hoả khí "Tôi không có biệt danh, cậu gọi tôi Ngô tổ trưởng là được, có vấn đề gì không?" "Còn có..." Không chờ Phương Thiếu Tắc mở miệng, đồng nghiệp nam duy nhất trong tổ đã kịp thời kéo hắn lôi đi "Đi, tôi mang cậu đi xem, làm quen nơi này."Phương Thiếu Tắc vừa đi vừa lầm bầm "Làm quen một chút cũng tốt, bất quá tôi sẽ tự mình đặt một biệt danh mới."Hoa Ngũ chen vào "Còn cần đặt cái mới sao? Không phải đã gọi cậu ta là Tiểu thịt tươi rồi à?" Cái lẩu "Không nên, không bên, nghe giống bánh chưng, dứt khoát kêu Bánh chưng thịt đi."Tiểu Trà "Cái lẩu, trong đầu cô chỉ biết ăn thôi sao? Trừ bỏ đồ ăn cô còn nghĩ được gì nữa không?" Ngô Song sớm đã đi vào văn phòng, cô vĩnh viễn không quan tâm đến đám trẻ bọn họ. Cũng không nghĩ sẽ hoà đồng với bọn người này, Hoa Ngũ còn kém cô đến 3 tuổi. ......... Thời gian nghỉ trưa. Ngô Song đúng hẹn ăn cơm cùng Diêu Thiên Hạ là công ty truyền thông thuộc tập đoàn Phương thị, nhà ăn cho công nhân được bố trí rất đẹp, có cả quán cà phê. Ngô Song và Diêu Thiên Thiên hai người vào nhà ăn, còn chưa kịp ngồi xuống, Diêu Thiên Thiên đã giữ chặt tay cô, xem cô như phạm nhân mà tra hỏi "Nói, rốt cuộc sáng nay đã xảy ra chuyện gì?""Tớ và Vương Trường Tuấn chia tay." Ngô Song đi thẳng vào vấn đề. "Cậu nói cái gì?" Diêu Thiên Thiên không nghĩ Ngô Song sẽ nói vậy, vì kinh ngạc mà giọng nói hơi lớn, cả mấy bàn xung quanh đều quay sang nhìn. Cô chạy theo giữ chặt Ngô Song "Sao lại thế này? Mấy hôm trước hai người còn cùng nhau ăn cơm mà, không thấy mâu thuẫn việc gì, sao nói chia tay là chia tay ngay vậy? Tớ nói cho cậu biết, chuyện tình cảm rất phức tạp, chia tay không phải giỡn, cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?" Ngô Song không muốn giải thích nhiều, nói thẳng "Buổi sáng tớ chạy bộ, vô tình bắt gặp hắn cùng cô gái khác thuê phòng.""Thuê phòng?!" Diêu Thiên Thiên cao giọng, lại gây chú ý một phen. Ngô Song thở dài bất đắc dĩ. Diêu Thiên Thiên đem Ngô Song kéo đến bàn ăn riêng ngồi xuống, vội vã hỏi "Chính mắt cậu thấy Vương Trường Tuấn cùng cô gái khác thuê phòng sao?" Ngô Song "Tớ thấy rành rành."Diêu Thiên Thiêm "Cậu có xông đến hỏi không?"Ngô Song "Chính hắn thừa nhận."Diêu Thiên Thiên "Hắn không cầu xin cậu tha thứ sao?" Ngô Song "Chính hắn đòi chia tay trước.""Tên khốn kiếp đó, hắn còn đáng mặt đàn ông sao?" Diêu Thiên Thiên phẫn nộ đập bàn. Ngô Song nhìn cô một cái, bình thản như việc này không liên quan gì đến mình vậy. Diêu Thiên Thiên tiến lại gần hơn, đè thấp giọng, cố nén tức giận hỏi "Ngô Song, cậu đừng buồn, không ai ngờ rằng Vương Trường Tuấn này lại là người như vậy, bị bắt gặp đi thuê phòng, sao không biết xấu hổ mà còn lớn giọng như vậy? Đối với loại đàn ông này, chỉ chia tay không là quá nhẹ nhàng với hắn rồi, cậu nên dạy hắn một bài học. Cậu chờ đó, mình gọi điện mắng cho hắn một trận..." Cô cầm lấy điện thoại. "Không cần." Ngô Song cản lại, "Tớ đã dạy hắn một bài học rồi."Vẻ mặt Diêu Thiên Thiên kinh ngạc "Cậu mắng hắn?"Ngô Song "Tớ đánh hắn.". ⊙﹏⊙ Diêu Thiên Thiên biết Ngô Song có võ, nhưng cũng kinh ngạc, không nhịn được nuốt nước miếng một cái "Cậu... cậu đánh hắn? Hèn gì hôm nay bên bộ phận thị trường báo hắn không có đi làm, chắc ở nhà tĩnh dưỡng rồi. Hắn có bản lĩnh thì đừng đến công ty nữa, hắn mà còn đến tớ sẽ làm hắn thương càng thêm thương*" *Bị thương đã nặng nay càng nặng thêm. "Khỏi cần, tớ và hắn đã không còn quan hệ gì nữa rồi." "Vậy sao được? Không đập cho hắn một trận, sao tớ có thể nuốt trôi cục tức này?" Diêu Thiên Thiên đã hoàn toàn quên hẳn mục đích ban đầu, vốn dĩ cô muốn Ngô Song kể lại việc nghĩa cô ấy làm lúc sáng mà?! Nhưng mà, Diêu Thiên Thiên quên thì vẫn có người còn nhớ. "Chị Ngô Song." Một giọng đàn ông không biết trời cao đất dày mà xen vào khi hai người đang nói chuyện. Ngô Song cảm thấy đau đầu, ngẩng đầu nhìn lên thấy có người tay cầm di động đứng một bên. Bốn mắt giao nhau, cô bèn liếc mắt nhìn sang chỗ khác. Phương Thiếu Tắc được một tấc lại muốn tiến một bước*, tự nhiên ngồi bào chỗ trống bên cạnh Ngô Song "Ngự tỷ, mọi người đều gọi cô như vậy đó, cái danh này và tên của cô khí phách như nhau, đúng không?"*Câu này ≈ với câu "Được nước lấn tới." Ngô Song tay siết chặt đôi đũa, đen mặt hỏi "Xin hỏi cậu có chuyện gì cần hỏi không?" "Tôi có chút việc cần hỏi chị.""Hiện tại là thời gian nghỉ trưa, nếu có vấn đề thắc mắc gì, phiền cậu đến giờ làm việc hãy hỏi." "Nhưng mà giám đốc Du đã nói, tôi có vấn đề gì cứ hỏi chị mọi lúc không phải sao?" Chiếc đũa trên tay Ngô Song một phát bẻ gãy, cô cắn răng nói "Cậu nói đi." Phương Thiếu Tắc cầm di động, kề lại gần Ngô Song hơn, chỉ vào màn hình điện thoại, lớn tiếng nói "Ngự tỷ, trên ảnh này chụp một cô gái bắt cướp, người này là cô sao?"Xung quanh bỗng chốc yên lặng. Toàn bộ nhà ăn, hầu như các đồng nghiệp đang dùng cơm đều hướng ánh mắt về phía họ, ánh mắt tò mò mà nhìn Ngô Song, muốn biết đáp án hai người nói về chuyện buổi sáng. Ở trước mắt đồng nghiệp, Ngô Song không muốn nói đến việc tư, nhưng cô cũng không có thói quen nói dối. Một lát sau, cô nhàn nhạt trả lời "Là tôi."Sự yên tĩnh chốc lát bị phá vỡ, tất cả mọi người đều nhìn về phía Ngô Song hỏi. "Tổ trưởng Ngô, đây đúng thật là cô sao?""Trời ạ, tổ trưởng Ngô, cô thật quá trâu bò, quả thực chính là một nữ trung hào kiệt nha." "Tổ trưởng Ngô, những chiêu thức này cô học khi nào vậy? Hoàn toàn nhìn không ra nha, quá lợi hại!""Khi nào cô rảnh nhớ đến dạy cho bọn tôi với. Hôm trước tăng ca về nhà, giữa đường gặp kẻ háo sắc, hù chết tôi rồi."Ngô Song có chút ngây ngốc. Từ năm 23 tuổi vào công ty làm đến giờ, đã được bảy năm, trừ lúc đi họp mới cùng các đồng nghiệp này nói chuyện, mà cũng chưa nói nhiều bằng hôm nay. Ngô Song cảm thấy tính cách lạnh nhạt của mình có chút không hoà đồng với đồng nghiệp, mà cô cũng không muốn hoà đồng với bọn họ. Ở một nơi cá lớn nuốt cá bé như thế này, năng lực quyết định tất cả, bất kể là nam hay nữ, cô vẫn luôn tin rằng, chỉ cần mình có năng lực thì mình sẽ sống theo ý mình, hoàn toàn không cần để ý đến cái nhìn của người khác. Cho nên, hiện tại có nhiều người vây quanh ca ngợi mình như vậy, lần đầu tiên Ngô Song cảm thấy không biết phải làm gì. Cuối cùng, cô nhìn về phía Diêu Thiên Thiên cầu cứu. "Mọi người yên lặng một chút." Diêu Thiên Thiên lập tức phát huy sở trường nghiệp vụ, đứng trên sô pha, không ngại mình đang mặc váy, sẽ làm váy ngắn đi mà lộ nhiều. Cô nói "Về chuyện tin tức sáng nay đưa, chính xác là Ngô Song làm, khi đó cậu ấy cũng không suy nghĩ quá nhiều, chỉ đơn thuần là giúp đỡ cho bà bác kia, cô ấy không nghĩ chuyện này sẽ truyền ra ngoài, hy vọng mọi người thông cảm một chút, đừng tạo áp lực cho cô ấy nữa."Diêu Thiên Thiên không hổ danh là Diêu Thiên Thiên, chỉ nói vài lời đã kêu gọi được sự đồng cảm cho Ngô Song, quả thật lợi hại. Mọi người đã hiểu ý tứ trong lời nói của Diêu Thiên Thiên, giơ ngón tay cái về phía Ngô Song, sau đó rời đi. Cuối cùng, còn lại người khởi xướng một phen náo loạn này. Hắn vẫn như cũ, mặt dày mày dạn mà ngồi bên cạnh Ngô Song, một tay nâng cầm, ánh mắt thú vị nhìn cô. Ngô Song còn đang lấy lại tinh thần, Diêu Thiên Thiên một bên đã nói trước "Oa, soái ca này, cậu là ai? Sao tôi chưa thấy qua.""Hả, tôi tên Phương Thiếu Tắc, vừa mới vào công ty lúc sáng."Diêu Thiên Thiên nói "À, thì ra là người mới, ở bộ phận nào?""Tổ kế hoạch.""Vậy chẳng phải là lính của Song Song rồi sao? Lá gan của cậu cũng thật lớn, dám kêu cô ấy là sư phụ, không sợ cô ấy cho cậu ăn hành sao?"Phương Thiếu Tắc nghi hoặc hỏi "Là có ý gì, sư phụ muốn mời tôi ăn món gì nấu với hành sao?""Phương Thiếu Tắc!" Ngô Song song cuối cùng không nhịn được nữa mà cắt đứt lời hắn."Làm sao vậy, ngự tỷ?" Phương Thiếu Tắc hỏi. "Cậu đi chuẩn bị trước năm phần tài liệu, buổi chiều họp phải dùng đến.""Nhưng tôi còn chưa ăn cơm mà." "Vậy còn không mau đi.""Tôi đi." Từ chỗ ngồi đứng lên, đi được vài bước liền trở về, cầm lấy điện thoại để trên bàn, nhìn Ngô Song không chớp mắt. Ngô Song trừng mắt cậu một cái. Phương Thiếu Tắc liền xoay người rời đi, hai giây sau một lần nữa quay trở lại "Báo cáo ngự tỷ, từ hôm nay biệt danh của tôi sẽ kêu là Đĩa bay, tổ chúng ta chỉ có hai người nam, đều phi thường, rất hay đúng không?"Ngô Song cầm chiếc đũa nhắm phía cậu, cậu lè lưỡi, cuối cùng cũng chịu rời đi, không lộn trở lại nữa. Một màn này Diêu Thiên Thiên ở bên cạnh xem hết, không khỏi cảm thán, "Tên tiểu tử này là một nhân tài nha!" "Tên ngốc thì có." Ngô Song oán hận nói. Diêu Thiên Thiên tò mò hỏi "Ngô Song, cậu ấy so với tên Vương Trường Tuấn còn muốn đánh, sao cậu có thể nhịn vậy?" Ngô Song thật không thể tìm ra lý do gì để không đánh cậu ta, vậy là lần đầu tiên cô nói dối "Cậu ấy là cháu trai của giám đốc Du."Diêu Thiên Thiên tỉnh ngộ "Thì ra là thế, đây là tên tiểu tử có gốc rễ, cậu ngàn vạn lần nên nhìn xuống, đừng như tên Vương Trường Tuấn kia, muốn đánh là đánh nha, vậy thì bát cơm sẽ không giữ được.""Cậu yên tâm, bình cam đoan sẽ không đánh chết cậu ấy!" Cho ta mượn bảy năm thanh xuân....trả lại ngươi một đời ôn nhu. Thật ra "Cho ta mượn bảy năm thanh xuân" mới là tựa chính thức của tác phẩm này. Còn "Ta cam đoan, sẽ không đánh chết cậu!" chỉ là một tựa phụ mà thôi. Nhưng khi mình edit lại cảm thấy cái tựa "Ta cam đoan sẽ không đánh chết cậu!" phù hợp với thể loại của bộ truyện này hơn, nên Pi quyết định đổi hai tựa ngược lại. Muốn biết thêm chi tiết mời đọc văn án. - *** Văn án Công việc áp lực, cô nhịn! Bị bạn trai cũ hãm hại, cô nhịn! Không người theo đuổi, cô nhịn! Nhưng mà bị cái tên tiểu tử mới hai mươi mấy tuổi đầu quấy rầy, thật là không thể nhịn được nữa! Phương Thiếu Tắc, cậu lại đây, tôi cam đoan sẽ không đánh chết cậu! Tác giả thân ái nhắc nhở※ ngọt, ấm, sủng, không nội hàm nha không nội hàm. Đặc biệt thích hợp cho những bạn có thần kinh yếu, không chịu được đả kích lớn a. - *** Editor nói thêm tôi cảm thấy a bạn nam chính này hình như là dân nhập cư trái phép, không có hộ khẩu ở Trái đất chúng ta. ↖^^↗ Fan của Ức Cẩm ơi, hãy cho tôi thấy lượt view + vote + cmt của các bạn đi nào. Hí hí hí...... ***Lưu ý tác giả không đặt tựa chương, nên tựa chương do editor tự đặt. *** Nguyên cả buổi sáng, Phương Thiếu Tắc ở nhà Ngô Song ra ra vào vào mà dọn dẹp nhà ở, lau dọn vệ sinh, làm đến vui vẻ vô cùng. Ngô Song trừng lớn hai mắt, thấy cảnh trước mắt này, vô cảm thấy khiếp sợ, đồng thời cũng có chút tò mò. Trong ấn tượng của cô, Phương Thiếu Tắc là đại thiếu gia, duỗi tay há miệng là có cơm đưa đến tận nơi, sao lại biết làm những việc này? Phương Thiếu Tắc lau thật kỹ tấm ảnh chụp Ngô Song hôm tốt nghiệp đại học, hắn quay lại mỉm cười thật tươi với cô. Ngô Song vội né tránh ánh mắt của hắn, vì che đi xấu hổ, cô với tay lấy cái bánh bao ăn sáng còn thừa trên bàn. "Chờ một chút!" Phương Thiếu Tắc xông tới ngăn cản "Cái này nguội lạnh rồi, không được ăn." Ngô Song nhìn Phương Thiếu Tắc như nhìn sinh vật ngoài hành tinh. Phương Thiếu Tắc cầm thùng rác, đem hết thức ăn thừa đổ vào, vừa đổ vừa nói "Chị đang bị thương, ăn chút thức ăn nóng sẽ tốt hơn." Ngô Song không biết nói với người trước mặt này thế nào, cô duỗi tay, lấy đồ dùng pha cà phê. Phương Thiếu Tắc vội đoạt lại, nói "Đói bụng mà uống cà phê là không tốt." Rốt cuộc Ngô Song nhịn không được nữa "Vậy tôi có thể ăn cái gì?" ... Mời các bạn đón đọc Tôi Cam Đoan, Sẽ Không Đánh Chết Cậu! của tác giả Ức Cẩm. Văn phòng của Ngô Song cách âm rất tốt, nhưng vẫn không thể ngăn được tiếng quát lớn của cô. Cho nên khi Phương Thiếu Tắc đi ra liền bị bộ ba "bát quái tinh*" quây quanh. *Ý chỉ những kẻ nhiều chuyện. Hoa Ngũ vội vàng hỏi "Cậu có sao không? Ngự tỷ không làm gì cậu chứ?""Không sao, tôi vẫn bình thường mà." Phương Thiếu Tắc xoay một vòng, hướng đến mọi người để cho họ nhìn thấy mình tay chân vẫn lành lặn, lông tóc không hề thiếu đi một cọng nào. "Không thể nào, khi nảy Ngự tỷ kêu cậu vào phòng mà ánh mắt như muốn ăn thịt cậu. Cậu xác định mình vẫn ổn, hay là bị doạ đến ngu người rồi?" Tiểu Trà không thể nào tin được, đến sờ trán Phương Thiếu Tắc xong lại sờ trán mình, "Không bị sốt mà.""Thật không có chuyện gì đâu. Chúng tôi còn nói chuyện rất vui vẻ." Phương Thiếu Tắc nói. Hoa Ngũ thiếu chút nữa đã không biết hai chữ "vui vẻ" viết như thế nào"Cậu thật sự không nói dối? Ngự tỷ hầm hầm kêu cậu đi vào, lúc sau bình an vô sự mà đi ra. Lại còn nói cùng nhau nói chuyện rất vui vẻ nữa chứ. Tôi nói này, có phải cậu bị doạ đến choáng váng rồi không?""Thật khờ a, tuổi còn trẻ, đáng thương quá mà." Ba cô gái vây quanh Phương Thiếu Tắc, nhìn hắn như nhìn một đứa ngốc, vẻ mặt đồng tình. Phương Thiếu Tắc bị vây đến không chịu nổi "Các người tránh ra, tôi nói là sự thật mà. Chúng tôi ở bên nhau không chỉ có nói chuyện vui vẻ. Hơn nữa, tổ trưởng Ngô còn kêu tôi nói với mọi người, sau này đừng gọi chị ấy là tổ trưởng Ngô nữa, gọi là chị Ngô Song đi. ""Hả?!" Ba người ngạc nhiên đến mức cằm muốn rớt luôn xuống sàn nhà. Thật lâu sau, Hoa Ngũ mới lấy lại tinh thần, nói "Cậu khoác lác vừa thôi. Nếu tổ trưởng Ngô thật sự nói như vậy, thì hai chữ "Hoa Ngũ" 1 tôi cho cậu gọi ngược nha."[1] Hoa Ngũ 花五 thường được người miền Nam chỉ con kiến hay một thuật ngữ trong cờ vây. Ngũ hoa mai là một quân cờ bị vây quanh, nhìn vào như một cánh hoa mai, không có điểm nào giao nhau. Cái Lẩu nhịn không được chen vào "Nếu đảo ngược tên của cô lại, chẳng phải gọi là Ngũ Hoa 2 sao? Nghe thú vị đó." [2] Ngũ hoa 五花 hay còn gọi là "Ngũ gia bì", là một loại cây vừa làm cảnh trong phong thủy, vừa dùng làm rau ăn. Ngũ gia bì có nhiều công dụng như đuổi muỗi, an thần, kháng viêm, giảm ho.... Hoa Ngũ liếc cô nàng một cái "Cô bị ngốc không? Nếu không có mười phần chắc chắn, tôi có thể lấy tên mình ra giỡn sao?"Đang nói chuyện, Ngô Song từ trong phòng ôm theo một chồng tài liệu, mặt không biểu cảm mở cửa đi ra. "Chị Ngô Song." Phương Thiếu Tắc thấy cô đầu tiên, liền cười tủm tỉm hướng phía Ngô Song chào hỏi. Ngô Song cũng không nhìn hắn lấy một cái, nói với mọi người "Năm phút sau mở cuộc họp tại phòng họp nhỏ." Dứt lời liền đi ra ngoài. Toàn bộ hoá đá. "Thế nào?" Phương Thiếu Tắc đắc ý, mỉm cười quay về hướng Hoa Ngũ "Tôi không nói bậy chứ, Ngũ Hoa.""Cậu đừng gọi tôi là Ngũ Hoa, tôi là Hoa Ngũ." Hoa Ngũ gào lên. "Đừng phản kháng nữa Ngũ Hoa. Vào họp đi." Cái Lẩu ở một bên vỗ vai an ủi. Từ hôm đó, Hoa Ngũ đã thật sự đổi thành Ngũ Hoa, không thể đổi lại a. ........... Chiều nay nội dung cuộc họp là bàn về một hạng mục mới của công ty. Vì điện thoại nhãn hiệu "Mars" vừa mở rộng thương hiệu, mới cho ra đời dòng điện thoại mx-520, kế hoạch smartphone này là dành cho giới trẻ, cũng hướng đến đối tượng này mà quảng cáo. Trước khi họp, Ngô Song đưa cho mỗi người một bản tư liệu về Mars, đánh giá khách quan về nó. Sau đó mới hỏi đến ý kiến riêng của từng người. Tuy nói ba tổ viên nữ ngày thường miệng hay kêu quát quát, nhưng đầu óc cũng rất nhanh nhạy. Ngũ Hoa đưa ra ý kiến trước tiên, nói "Tôi cảm thấy, nếu đây là sản phẩm hướng tới đối tượng là những người trẻ tuổi, thì nên mời người trẻ tuổi nổi tiếng hiện nay để làm người phát ngôn. Tôi nghĩ hiệu quả đạt được không tệ đâu." Cái Lẩu nói ra suy nghĩ của mình "Tôi đồng ý với suy nghĩ của Ngũ Hoa. Tôi nghĩ trước tiên chúng ta nên định hướng xem đối tượng trẻ tuổi là những người nào. Mười bảy mười tám tuổi là người trẻ tuổi, hơn hai mươi tuổi cũng là người trẻ tuổi. Nhưng mà giữa hai loại đối tượng này có cái nhìn khác nhau, tiêu phí với điều kiện kinh tế cũng khác nhau, không thể đánh đồng."Tiếp theo là Tiểu Trà cùng với Phi Đao, mọi người sôi nổi đưa ra những ý tưởng độc đáo của mình. Ngô Song lẳng lặng mà nghe, không đưa ra ý kiến gì. Đến khi Phi Đao nói xong, phòng họp đột nhiên yên tĩnh. Ngô Song nhìn về phía Phương Thiếu Tắc nãy giờ vẫn luôn nhìn mình "Cậu có ý tưởng gì không?"Phương Thiếu Tắc hình như không hề nghĩ ngợi, trực tiếp nói ra "Tôi có ý kiến với chị." Phòng họp rơi vào yên lặng, trên trán Ngô Song đã nổi đầy gân xanh. Tất cả mọi người khiếp sợ nhìn Phương Thiếu Tắc, không biết tiếp theo hắn sẽ nói cái gì này, Phương Thiếu Tắc không nhanh không chậm nói "Chị Ngô Song, tôi muốn nói là, chị có dùng loại điện thoại này không?"Một đám người lúc này lại nhao nhao lên, cả công ty này ai mà chẳng biết, Ngô Song tổ trưởng của tổ kế hoạch a vốn luôn khác người chứ. Đừng nói là cái điện thoại này, hiện tại nếu người cả thành phố có cùng nhau dùng smartphone nhãn hiệu nào thì cô cũng không cần dùng theo đâu. Ngô Song từng nói "Công dụng chính của điện thoại di động là gọi điện và gửi tin nhắn, còn những chức năng khác có khám phá cũng chỉ tốn thời gian.""Không có." Ngô Song lạnh lùng trả lời."Chị không dùng điện thoại này, làm sao mà khai phá mở rộng nó? Cho nên ý tưởng của tôi là, chúng ta nên đổi điện thoại này dùng một tuần, khám phá những chức năng của nó, lại tiến hành khai thác mở rộng nó."Lời này của Phương Thiếu Tắc giống như viên đá ném vào mặt hồ, trên mặt mọi người không dám có biểu hiện gì, nhưng trong lòng tất cả đều tán thành. Mọi người hết liếc nhìn nhau lại nhìn đến Ngô Song xem cô có phản ứng gì không. Ngô Song cầm bút xoay xoay, nhìn đến notebook trước mặt. Thật lâu sau mới hướng tới mọi người, hỏi "Mọi người cảm thấy thế nào?"Ngũ Hoa, Tiểu Trà, Cái Lẩu liếc nhìn nhau, Phi Đao mở miệng nói trước "Tôi đồng ý với ý tưởng này, không tự mình dùng thử, sao có thể làm cho người khác tin tưởng vào lời quảng cáo của mình.""Tôi cũng nghĩ vậy... " Mọi người sôi nổi tán thành. "Được." Ngô Song gật đầu "Từ hôm nay trở đi, tổ chúng ta sẽ dùng thử điện thoại này một tuần. Cuối tuần sẽ mở cuộc họp. Khi đó, tôi mong mọi người sẽ đưa ra bản kế hoạch thật tốt.""Vậy chị Ngô Song thì sao?" Phương Thiếu Tắc truy vấn "Chị cũng dùng điện thoại này chứ?""Tôi không cần phải nói với cậu." Ngô Song nói xong, đứng lên, cũng không quay đầu lại mà đi mất. .............. Buổi tối về đến nhà, bởi vì Phương Thiếu Tắc đề nghị, nên người vĩnh viễn không dùng smartphone như Ngô Song cũng phá lệ, đem đổi di động cũ của mình lấy chiếc mx-520 mới ra, lần đầu tiên sử dụng smartphone. Để chiếc điện thoại trước mặt, mở màn hình lên, trong nháy mắt cô có chút không thích ứng. Loại này thao tác hệ thống như máy tính, tệp phương tiện di động so với máy tính có nhanh hơn một chút, cô chưa từng dùng qua. Mỗi một icon ứng dụng trong đó, cô cẩn thận xem qua, thật giống như lần đầu tiên học dùng máy tính. Đúng lúc này, màn hình điện thoại bỗng hiện lên một tin nhắn từ dãy số lạ, làm cô giật mình. "Đã suy nghĩ đến ý kiến của tôi rồi sao?__Phương Thiếu Tắc."Thằng nhóc này, thật đúng là âm hồn bất tán. Ngô Song trực tiếp đem cửa sổ chat đóng lại, tiếp tục nghiên cứu cách dùng đến một phút sao, lại hiện ra một tin nhắn khác, vẫn đến từ dãy số kia. "Cô có dùng Wechat không? Nhắn tin như thế này thật phiền phức."Ngô Song tức giận muốn sôi máu, nhưng vẫn tiếp tục không để ý đến hắn. Ai ngờ cách mấy chục giây sau lại hiện ra một tin nhắn khác. "Sao lại không để ý đến tôi, không thấy được tin nhắn sao?""Phải nghiên cứu smartphone cho tốt, không thể lười biếng.""Tôi phát hiện tôi còn rất nhớ chị.""Nếu không trả lời tôi, tôi sẽ đến nhà chị."Rốt cuộc, Ngô Song làm lơ không nổi nữa, hung hăng gửi lại một tin "Xin cậu đừng quấy rầy đến cuộc sống sinh hoạt của tôi, cảm ơn!"Tin nhắn rốt cuộc cũng ngưng. Một giờ sau, Ngô Song vừa rửa mặt xong định đi ngủ thì tin nhắn đáng chết kia lại tới "Không cần khách sáo."Thiếu chút nữa Ngô Song tức muốn hộc máu, tạm thời còn chưa biết smartphone có chức năng liệt số điện thoại vào danh sách đen, nên trực tiếp tắt máy. Lên giường, ngủ. ....... Buổi tối hôm nay, Ngô Song gặp rất nhiều ác mộng. Cô mơ thấy Phương Thiếu Tắc chạy đến nhà mình, cô giữ chặt khoá cửa, làm bộ như không có trong nhà. Thật vất vả mới nghe thấy tiếng hắn rời đi, đang muốn thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên ở ban công truyền đến tiếng động thật lớn. Cô nhịn không được ra ngoài xem, nhìn thấy trên không trung có một cái đĩa bay. Phương Thiếu Tắc ở trên đĩa bay đó, giơ tay về phía mình, mỉm cười. -_-!!! Ngô Song bị doạ đến tỉnh dậy, mồ hôi lạnh đổ đầy trán. Nhìn đến đồng hồ, đã 5 giờ sáng rồi. Muốn ngủ cũng ngủ không nổi nữa, cô rời giường. Vệ sinh xong, thay bộ đồ thể thao chuẩn bị xuống dưới nhà chạy trời còn sớm, trong tiểu khu vắng vẻ, thời điểm Ngô Song chạy ra ngoài cửa tiểu khu đã thấy bóng dáng một người đàn ông mặc đồ thể thao màu lam, đưa lưng về phía cô, cao gầy, hai tay đút túi quần. Bộ dạng lười biếng, đôi chân dài nhàm chán mà di di trên mặt đất, giống như đang đợi người. Ngô Song căn bản không muốn để ý đến người đó, một mạch lướt qua, lại nghe người kia kêu một tiếng "Chị Ngô Song."Cô lảo đảo một cái, thiếu chút nữa đã ngã lăn trên đất. Phương Thiếu Tắc, lại là hắn!

tôi cam đoan sẽ không đánh chết cậu